RSS

Giới Thiệu

Sơn trang được lập ra vì tình yêu lớn của ta : Phó Diệp cũng như các cp diễn sinh khác.

KO SPAM,KO WAR,nếu có cmt mang tính chất trên thì xóa ngay và luôn! Tất cả tài sản của wp đều là phi thương mại và tuyệt đối đừng mang đi nơi khác. Dập đầu lạy tạ

Tiếng Trung có hiểu đôi chút nhưng khả năng edit thì mới tập tành thui ạ cố gắng hết sức để edit truyện mượt nhất có thể.Xin mọi người đừng đọc chùa ít nhiều hãy cho ta vài like ko thì gạch đá để trùng tu sơn trang cũng được!!!

Thời gian edit thì không thường xuyên được vì ta và beta đều rất bận,cùng lắm thì mỗi tuần một chương!Sẽ không ôm nhiều bộ để rồi đào hố không lấp…

Chủ nhà gồm: Ta – Mễ Trùng phụ trách edit và Râm Trùng phụ trách beta

Hoan nghênh mọi người ghé vào cắm cọc!!!

 
3 bình luận

Posted by trên 17/10/2014 in (NT)Tuyết Vũ Băng Tâm

 

Lolita House

http://lolitahouse2.wordpress.com/

Bớ ng ta quảng con cáo!!!!!!!!!!!!
Tềnh hềnh là ta mới hợp tác với bạn mở một shop bán phụ kiện như vòng tay,kẹp tóc,…. đều là đồ handmade,ko đợp dc như mấy shop chuyên làm đồ cos nhưng giá rẻ.Shop được lập ra vì ty vs mấy thứ ren rủng,nơ nủng của đám chủ shop her her her ^^
Mọi người vào like và mua ủng hộ nhá…..
Vì mở cái shop nên dạo này ko có edit truyện,h tình hình cũng ổn,ta sẽ bắt đầu edit lại *dập đầu tạ lỗi*
Like dùm Mễ nhá *chớp chớp* ,Like shop trên face của ta ấy,khỏi like trang này,tks ^^
1170835_603740973009542_1518358650_n
 2013-08-13 20.40.301175660_602317893151850_636475319_n
Shop chuyên cung cấp các mặt hàng như vòng tay,vòng cổ,nhẫn,cài tóc,kẹp …. được trang trí bằng những chiếc nơ ren xinh xắn.Ship hàng toán quốc,giá cả phải chăng.

Các mặt hàng trong shop đều là handmade.
Khách hàng muốn đặt mua hàng thì gửi tin nhắn cho shop hoặc viết lên trang chính của shop,cm trực tiếp dưới ảnh.(facebook) + cm trực tiếp trên wp của lolita house.
Các mẫu shop đều ghi rõ mã số và giá cả.Các bạn có thể đặt các mẫu của shop hoặc gửi mẫu của các bạn cho shop,tùy mẫu nếu có thể làm được shop sẽ nhận.
Shop chỉ ship hàng khi đơn hàng có hóa đơn trên 50k

Liên hệ :

Facebook shop : https://www.facebook.com/pages/Lolita-House/481490731947779
mail : mgkalice@yahoo.com.vn . Phiền các bạn gửi mail cho shop,đừng gửi mess chat,shop ko onl chat
sdt : 0938955767. Các bạn gửi tin nhắn nhé vì lâu lâu shop mới check dt

 
1 bình luận

Posted by trên 18/08/2013 in Lolita House

 

Cô Liên – chương 4

Chương 4

Đêm đến,vạn vật chìm vào tĩnh lặng.

Trong ngôi mếu cũ nát chỉ còn có một ánh lửa hiu hắt.

Mẹ con Bạch phi đều chìm vào giấc ngủ,Lâm Túc ngồi bên cạnh đống lửa canh chừng.Trong góc,Thủy Nhu Liên vẫn chưa chợp mắt,đôi mắt hạnh to tròn mở trừng trừng nhìn nóc nhà.

Thảm a thảm a ~,nàng không ngủ được.Cứ nghĩ về lai lịch của từng người bên cạnh,nàng lại hoảng sợ,cứ như thế là không ngủ được.Haiz,ai bảo nàng sợ chết làm chi.

Thôi thì đếm cừu vậy

Một,hai,ba………..

Cả canh giờ trôi qua,Thủy Nhu Liên mới có thể chợp mắt.

Cả không gian tĩnh lặng,chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang,từng cơn gió thổi vào trong miếu khiến ánh lửa chớp nhoáng không ngừng.Đột nhiên,

“Bụp”

Ngọn lửa tắt ngúm,Lâm Túc mở to đôi mắt sáng quắc,nhìn chằm chằm về phía trước.

Cảm nhận được động tĩnh,Bạch phi cũng tỉnh giấc.

“Có chuyện gì sao?”

“Bên ngoài có người.”

“Thật sự?Vậy ngươi ra ngoài xem xét một chút.Nhớ cẩn thận.”

“Phu nhân yên tâm.”Nói xong Lâm Túc lập tức phóng ra ngoài.

“Thanh nhi,Vân nhi,tỉnh tỉnh.”

Hai vị hoàng tử khẽ mở mắt.Cảnh Thanh Vân mông lung hỏi:

“Có người đuổi tới sao mẫu thân?”

“Đúng vậy,Lâm Túc đã ra ngoài xem xét rồi.Các con chú ý một chút,có chuyện gì nhớ bảo vệ lẫn nhau.”

Nãy giờ bọn họ nói chuyện,Thủy Nhu Liên sớm đã nghe rõ ràng.

Vừa mới chợp mắt một chút,liền có chuyện xảy ra.Ông trời thật đúng là biết đùa với nàng mà.

Bây giờ nàng cũng không thể mở mắt ngồi dậy bỏ chạy.Như thế,liền làm bộ ngủ,quan sát tình hình.

Ai ngờ,vừa mới nằm một lát,liền có một người đến ngồi cạnh nàng.

Cảnh Cô Vân nhìn thấy nàng đang nằm co người trong góc.Không hiểu sao,hắn cứ muốn đến gần.

Đến gần,trong đêm tối hắn nhìn không rõ lắm gương mặt của nàng.Thoáng qua,chỉ nhìn thấy đôi mắt đang nhắm nghiền,hắn có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của nàng.Bất tri bất giác,hắn đưa tay lên chạm vào má nàng.

Tên nhóc này rốt cuộc muốn làm gì a ~.Hắn cư nhiên sờ mặt nàng,nhìn đáng yêu thế hóa ra là một tiểu sắc lang,còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu khinh bạc gái nhà lành.

Trời ạ,tay ngươi đang để ở đâu đó,lấy ra ngay cho ta.Hắn cư nhiên sờ môi nàng.

Nàng bắt đầu hối hận vì cái quyết định giả vờ ngủ này.

Đột nhiên,có cái gì mềm mềm khẽ chạm vào môi nàng.Còn có một làn hơi thở phả vào mặt.Nàng không tự chủ được mà đen mặt,nụ hôn đầu của nàng cư nhiên là cho một đứa nhóc,thật không công bằng a ~.

Ít nhất thì cũng phải là một đại mỹ nam chứ.Tên nhóc đẹp thì có đẹp nhưng nàng cũng không muốn bị bỏ tù vì tội dụ dỗ trẻ em,hắn lớn hơn Dương Hoa nhưng lại kém Thủy Nhu Liên hơn 10 tuổi a ~.

 
4 bình luận

Posted by trên 16/07/2013 in cô liên

 

Bing~ DROP DROP DROP

Bây giờ ta đang ôm một bộ BOF,1 KNB,1 đam mỹ và phải viết một bộ truyện,bộ này tâm huyết của ta và ta muốn dành time cho nó nhiều hơn => SẼ DROP 1 BỘ

BOF là đứa con đầu lòng và có nhiều người ủng hộ cho ta => KO

KNB là đoản văn,còn 6c nữa thôi (mặc dù đều là HHH…) là xong => KO

Tất nhiên bộ bị drop sẽ là PVMTL,ta suy nghĩ đã lâu,ta edit để share and share,mà dường như ko thấy mấy ai đọc bộ này,edit tới 15c mà chả thấy người nào like and comt => drop nó sẽ ít bị chọi dép,ta đành phải bỏ đứa này để trù tính kể hoạch tương lai.

Ai thường ủng hộ bộ này và ko muốn nó drop cảm phiền hú lên,comt dưới bài này.Nếu bé vẫn được mọi người để ý thì ta sẽ ko bỏ bé,ta ưu tiên cho những reader nhất.

Đến hết tuần sau,tức 21/7/2013 mà ko thấy dc bao người comt thì ta sẽ bỏ truyện.

Ta cũng là dân đọc chùa nên có thể thông cảm cho những nàng giống ta,nhưng SILENT READER cũng phải có lúc lộ diện để cho ta bik chút phản ứng thị trường chứ.Ai làm biếng comt quá thì cứ like,like bài này là ta bik,có một số ty ko có nick wp thì hãy comt,comt ko đòi hỏi nick wp mà like thì có.Vậy hén!!!

TA HOÀN TOÀN TÔN TRỌNG Ý KIẾN CỦA CÁC NÀNG.CỨ TỰ DO PHÁT BIỂU!!

 

 

 

 
15 bình luận

Posted by trên 14/07/2013 in TIN TỨC LÁ CẢI

 

Yêu Thượng – chương 22

Tình hình là vốn dự định edit 2,3c gì đó rồi quăng bom mà máu lười nổi lên…e hèm kết quả là chỉ có 1c này thôi.

Chương 22: Nguy cơ bị xóa bỏ

Đang vui vẻ thì có kẻ phá đám, tình cảnh lúc đó sẽ ra sao? Kẻ phá đám này còn là nhân vật chính trong cuộc thảo luận vừa rồi. Không phải sẽ rất hỗn loạn hay sao?

“Kim Tử Nghiên, làm sao em dám cúp tiết ?! Loại chuyện này mà em cũng dám làm ra ?!” Geum Jan Di vừa vào, liền hướng Kim Tử Nghiên nổ pháo. Cô vốn dĩ có oán khí với Kim Tử Nghiên, nên khi nói không chỉ nặng nề mà còn rất lớn tiếng.

Mấy người đều vì lời Geum Jan Di nói mà nhíu mày, cô ấy như thế này làm F4 đều cảm thấy cô ấy có địch ý với Tử Nghiên. Vì sao a? Hai người họ là chị em, cho dù cãi nhau cũng không nên quá mức như vậy, trông giống như kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt.

“Uy, uy, Geum Jan Di, Tử Nghiên là em gái cô, sao cô có thể đối xử với cô ấy như vậy! Rốt cuộc là cô tức giận chuyện gì, lại luôn luôn nhắm vào em gái mình.” Song Woo Bin thật sự chịu không được, liền lên tiếng, Geum Jan Di như vậy rất khác thường, khiến người ta rất khó chịu.

Yoon Ji Hoo lạnh lùng nhìn Geum Jan Di, ánh mắt lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta sợ hãi, Geum Jan Di nhìn, không khỏi lui về sau mấy bước. Yoon Ji Hoo mặc kệ nàng nghĩ gì, lạnh như băng nói: “Cho dù cô là chị của Tử Nghiên, cô cũng không có quyền la mắng cô ấy, huống chi, là lỗi của cô. Chẳng lẽ cô không biết sao? Geum-Jan-Di!” Nói những lời cuối cùng, là nghiến răng nghiến lợi. Hắn luyến tiếc không nỡ nặng lời với Tử Nghiên. Làm sao chịu nổi người khác la mắng cô ấy?

Geum Jan Di vốn là có chút sợ hãi, nghe anh nói như vậy, thì rất khó chịu nhưng không nói được gì. Bị em gái chỉ trích, cô cảm thấy rất khó chịu nên cô mới đối xử với em gái như vậy, hơn ai hết, cô là người thương em ấy nhất. ( ọe == ta ko thấy vậy a~)

Yoon Ji Hoo có chút không khống chế được, Kim Tử Nghiên khẽ kéo anh, hướng anh lắc lắc đầu, có lẽ vì là song bào thai, mặc dù khác trứng nhưng cũng đã ở chung trong bụng mẹ 10 tháng, cô cũng có chút cảm ứng. Cô biết chị ấy có một vách ngăn trong lòng, chính cô phải là người xóa bỏ vách ngăn ấy, bằng không, loại người chết vì sĩ diện như chị ấy còn lâu mới chịu hòa.

Nhưng, Kim Tử Nghiên cảm thấy thực khó chịu, muốn cô cúi đầu trước, rất ủy khuất đó a. Mấy chuyện này, phải có người nhượng bộ trước, không phải sao? Nghĩ nghĩ, Kim Tử Nghiên khẽ thở dài, chỉ trách cô là em, cô đành nhượng bộ trước vậy.

“Chị, vào trong ngồi đi ! Hôm nay em cảm thấy không khỏe nên mới đến đây ngồi.” Kim Tử Nghiên hết cách, đành lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này. Có một số việc bắt buộc phải là chính mình thực hiện, nếu không cõ lẽ cả đời cũng giải quyết không xong.

Geum Jan Di thấy em gái nhượng bộ trước, suy nghĩ kỹ, hiểu rõ, cô rất vui vì em ấy đã thông cảm. Dám làm dám chịu, vì vậy Geum Jan Di nhìn Kim Tử Nghiên, nói: “Em à, là chị không đúng! Thực xin lỗi!”

Kim Tử Nghiên lắc đầu cười cười, ánh mắt giảo hoạt nhìn chị ấy, nói: “Việc này không phải đã qua sao? Làm gì lại nhắc tới, chỉ cần chị về sau cẩn thận một chút, như vậy em an tâm.” Kỳ thực nói rõ ra, cũng tốt! Quan hệ của hai người cũng không tiếp tục căng thẳng như vậy.

Kim Tử Nghiên trông thấy Goo Jun Pyo căng thẳng nhìn chị cô. Nhớ ra là anh muốn tìm chị cô nói chuyện cho rõ ràng, mong rằng chị cô không cần làm cô thất vọng. Dù sao, cô cũng rất quan tâm hai người bọn họ.

“Geum Jan Di, chúng ta nói chuyện đi!” Goo Jun Pyo nhìn cô, nghiêm túc nói, anh rất lo lắng cho cuộc trò chuyện tiếp theo, mong rằng Geum Jan Di không làm anh thất vọng.

Geum Jan Di lần đầu nhìn thấy Goo Jun Pyo nghiêm túc, trực giác cho cô biết, chuyện anh sắp nói là rất quan trọng. Cô cũng lập tức nâng cao tinh thần, căng thẳng nhìn anh.

“Tôi nói, các người nên đi nơi khác nói chuyện a, bọn ta không muốn sáp vào.” So Yi Jung tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ, nói.

Goo Jun Pyo đứng lên, kéo Geum Jan Di đi ra ngoài, khiến cho Geum Jan Di có điểm hoảng loạn, liên tục nhìn về phía Kim Tử Nghiên, mà Kim Tử Nghiên lại đối cô vẫy vẫy tay, cười nói: “Thuận buồm xuôi gió a!” Khiến F3 dở khóc dở cười, lúc này còn giỡn được.

Chờ bọn hắn đi ra ngoài, Kim Tử Nghiên mới thu lại nụ cười, rầu rĩ nói: “Bọn họ có thể hay không…” Kim Tử Nghiên không dám nói ra, sợ lời nói sẽ ứng nghiệm, cô lúc này cảm thấy rất trầm trọng, gần đây quá nhiều việc liên tiếp xảy ra, ép cô gần như thể không nổi.

“Chuyện chưa đến kết thúc, đừng vội kết luận.” Yoon Ji Hoo vỗ nhẹ quả đầu hay suy nghĩ của cô, rất bất đắc dĩ nói, “Em không nên chuyện gì cũng ôm vào người, như vậy không phải rất mệt hay sao? Geum Jan Di không phải con nít, không cần lúc nào cũng phải theo sau thu thập tàn cục cho cô ấy. Chừa lại chút không gian cho anh không tốt sao?” Yoon Ji Hoo thấy lực chú ý của cô luôn đặt trên người kẻ khác, điều đó khiến anh không hài lòng.

Kim Tử Nghiên bị anh làm cho đỏ mặt, không biết nói gì đành giả trang đà điểu, trong lòng thầm mắng: tên Yoon Ji Hoo này, mấy câu này cũng có thể nói ra trước mặt người khác, đúng là mặt dày mà.

Goo Jun Pyo đem Geum Jan Di đến chỗ hai người hẹn hò lần đầu tiên, chính là Nam Sơn. Hai người tìm một nơi yên tĩnh và sạch sẽ ngồi xuống, mặt đối mặt nhìn nhau.

“Anh tìm tôi vì chuyện gì?” Geum Jan Di lên tiếng trước.

Goo Jun Pyo nhìn mắt Geum Jan Di, quay đầu nhìn phía trước, từ từ nói: “Em có cảm giác gì với tôi ? Có phải là nghiêm túc? Vì cho tới bây giờ, em cho tôi cảm giác rất là mơ hồ, em có thể vì người khác mà gây gỗ với tôi, đây là chuyện mà tôi không muốn thấy nhất. Hay là, trong mắt em, tôi chỉ là một kẻ hay gây chuyện, không biết tốt xấu, đúng không ?!”

Geum Jan Di bị anh oanh tạc liên tục. Cảm giác của cô đối với anh, ban đầu là bắt buộc còn bây giờ thì… nhiều khi cãi nhau với anh, cô cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

“Goo Jun Pyo, tôi chỉ có thể nói, tình cảm của tôi với anh không mãnh liệt như anh đối với tôi, nhưng tôi chắc chắn rằng, trong lòng tôi có vị trí của anh, anh có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi. Chúng ta trở nên như vậy có lẽ là vì thời gian bên nhau quá ngắn!” Geum Jan Di suy nghĩ, cảm thấy tình cảm của họ tiến triển quá nhanh, nhanh đến mức làm cô tưởng như là mơ, nên khiến họ chưa hiểu rõ đối phương.

Goo Jun Pyo mừng như điên, anh kích động nói: “Vậy là không phải em không có cảm giác với tôi, đúng không, Geum Jan Di!” Chỉ cần không phải cự tuyệt là tốt rồi, kết quả như vậy, anh thật vừa lòng, cảm tình có thể bồi dưỡng, tin tưởng qua không lâu, cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh.

Geum Jan Di thấy anh nói trắng ra như vậy, ngượng ngùng cúi đầu, hai chân khẽ đưa qua đưa lại, chính là không có nhìn Goo Jun Pyo. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng gật gật đầu, phản ứng như vậy, làm Goo Jun Pyo cao hứng nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi, liền ôm lấy Geum Jan Di xoay vòng vòng, còn lớn tiếng cười.

“Goo Jun Pyo, mau buông tôi xuống, anh nổi điên cái gì!” Geum Jan Di sợ tới mức kêu lên, hơn nữa mọi người qua đường đang nhìn làm cô cảm thấy mất mặt, nên cô đẩy đẩy bả vai Goo Jun Pyo, muốn làm anh buông cô xuống.

Goo Jun Pyo vòng vo vài vòng mới buông cô, sau đó ôm chặt lấy cô, nói: “Em biết không? Khi nói ra chuyện này, trong lòng tôi thất loạn bát loạn (rối rắm, thất loạn bát tao.), tôi sợ em sẽ cự tuyệt tôi, cuối cùng đã qua cơn mưa* (qua cơn mưa trời lại sáng. Hở?).” Goo Jun Pyo đắc ý vênh váo nói xong, một chút cũng không ý thức được là mình nói sai.

 
10 bình luận

Posted by trên 14/07/2013 in Yêu thượng

 

Cô Liên-chương 3

Chương 3

 

Hắn làm sao thế này.

 

“Thình thịch…. Thình thịch…”

 

Tim như muốn vỡ tung,chẳng lẽ là bị bệnh.Từ lúc nhìn thấy nàng,thì trái tim cứ liên tục đập,đây là sao vậy…….

 

Lỡ đãng thấy đứa con nhỏ của mình nhìn chăm chăm tiểu khất cái,Bạch Phi thắc mắc:

 

“Vân nhi,nàng có gì mà con nhìn chăm chăm vậy?”

 

Nghe mẫu thân hỏi,Cảnh Cô Vân chỉ không ngừng lắc đầu.Chính hắn cũng không biết vì sao,nên không biết phải trả lời mẫu thân làm sao.

 

“Ta ra ngoài một chút,tốt nhất là các người đừng có bỏ đi,chờ ta về thu bạc mới được rời khỏi,nhớ đấy!”Ngoài mặt thì hung tợn tố cáo vậy thôi chứ trong lòng nàng cầu Chúa cho bọn họ nhanh chóng đi khỏi đây,trước cứ tránh mặt đã.

 

Trừng mắt bọn họ một vòng,sau đó quay lưng chạy khỏi miếu.

 

“Mẫu thân,con ra ngoài một chút!”Thấy nàng chạy đi,không hiểu sao hắn muốn chạy theo.Bất chấp tình huống hiện tại hắn liền chạy theo nàng.

 

“Đệ đệ!”

 

“Vân nhi!”

 

“Tiểu thiếu gia!”

 

Ba người còn lại đồng thanh hô lớn,nhưng Cảnh Cô Vân sớm đã chạy mất.

 

“Đứa nhỏ này,không phải là đã…”Ánh mắt Vân nhi nhìn cô bé ấy,nàng rất quen thuộc,lúc trước cũng có một người từng nhìn nàng với ánh mắt đó.

 

Hoàng thượng…..

 

“Phu nhân,ngài đừng quá lo lắng,nhờ có Duệ vương đánh lạc hướng bọn thuộc hạ của hoàng hậu,bọn họ không thể đuổi tới nhanh như vậy.Chúng ta có thể ở lại một đây một đêm,nội trong ngày mai chúng ta có thể đến Thanh quốc,lúc đó Thanh quốc hoàng đế sẽ bảo vệ chúng ta,trên địa phận Thanh quốc, hoàng hậu cũng không thể tùy ý làm bậy.”

 

Bệ hạ tin tưởng hắn,sai hắn đi theo bảo vệ nương nương,bây giờ cũng gần như hoàn thành mệnh lệnh.Ân cứu mạng của bệ hạ cùng nương nương hắn sẽ không bao giờ quên.

 

Lúc đầu,bệ hạ sẽ giữ chân hoàng hậu để bọn hắn có thể ra khỏi hoàng thành.Sau đó cũng nhờ Duệ vương vận dụng các thế lực giang hồ giúp đỡ,hắn cùng với nương nương và hai vị hoàng tử an toàn tới Thanh thành.Ngày mai là có thể vào được địa phận Thanh quốc.Thanh quốc hoàng đế chính là sư huynh đồng môn với bệ hạ,đến lúc đó hoàng hậu cũng không thể làm được gì.Hoàng hậu thật quá đáng,chỉ vì nương mình là cô cô của bệ hạ,nên làm mưa làm gió,bệ hạ không phải sợ thế lực của thừa tướng,chỉ là ngài nể tình người cô mất sớm của mình nên mới nhiều lần tha thứ cho nhà họ Đoan bọn họ thôi.

 

“Ngươi đi theo Vân nhi xem thế nào,để nó bên ngoài ta cũng không yên tâm,còn nữa bảo nó nhanh về đây,tuy nói bọn họ cũng cũng đuổi theo nhanh vậy nhưng cũng nên cẩn thận.

 

“Vâng,vậy phu nhân cùng đại thiếu gia cũng cẩn thận,thuộc hạ cùng tiểu thiếu gia sẽ nhanh chóng trở về.”

 

Nói xong,Lâm Túc vận dụng khinh công phóng đi.

 

 

Bên hồ

 

Thủy Nhu Liên đang hóa trâu,không ngừng không ngừng hớp nước.Mặc dù nàng thừa biết nước sông chứa toàn vi khuẩn,không nên uống nhưng biết sao được là cổ đại,cổ đại a…

 

Từng ngụm nước lạnh mát mẻ đi vào người,nàng cũng cảm thấy mình khoan khoái hơn nhiều.

 

Quay lưng nàng liền thấy “ai đó” đang núp sau cây đại thụ nhìn nàng.

 

“Ngươi nhìn cái gì?”

 

“Không,ta chỉ…chỉ….a,ta muốn uống nước.”

 

“Ngươi bị ngốc à,con sông đâu phải của ta,khát cứ uống,cần gì nhìn ta.”Coi nàng là con nít chắc,lý do sứt sẹo như vậy cũng lấy ra lừa gạt,bộ hắn ăn sung mặc sướng quá nên tò mò muốn biết khất cái là thứ gì.

 

Có vẻ như bị nàng nói nặng quá,mặt hắn đỏ lên đi từ từ lại gần con sông.Nhưng hắn chỉ nhìn một chút,không thèm uống.

 

Đúng là thiếu gia,chắc là chê nước sông dơ đây mà.

 

“Ta không phải sợ dơ,chỉ là ta không khát.”Hắn thấy nàng nhìn hắn khinh thường,hắn hiểu được nàng đang nghĩ gì nên mới giải thích,chỉ là không biết tại sao,hắn cứ muốn nhìn nàng,muốn ghi tạc hình ảnh của nàng vào trong đầu.

 

“Hừ!”Khinh thường hừ một tiếng,quay lưng bỏ về.

 

Hắn vẫn lẽo đẽo theo nàng,

 

Nàng bước một bước……..

 

Hắn theo một bước………………

 

“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì!”Nàng điên mất,nàng nhớ mình nhập vào một người chứ đâu phải một con vật,sao lại tự nhiên có một cái đuôi.

 

“Ta không muốn gì cả,ta…. “

 

“Thôi,không cần lại lấy cớ,ta cho phép ngươi đi theo ta,nhìn ta nhưng chỉ đến lúc về miếu thôi,ok.”

 

“Cái gì?”

 

“Không có gì,ngươi hiểu đoạn đầu là được rồi.”

 

Không ngờ trong lúc nóng giận,nàng vô tình dùng tiếng Anh.Sau này nên cẩn thận một chút,nàng cũng không muốn tốn nước bọt giải thích cái gì gọi là tiếng Anh với cổ nhân.

 

“Tiểu thiếu gia,phu nhân cùng đại thiếu gia đang chờ ngài,hãy cùng tôi trở về.”

 

Lâm Túc vốn đã theo sau từ trước,không muốn ảnh hưởng tiểu thiếu gia nên hắn không xuất hiện.Nhưng thấy nữ khất cái,không ngừng vô lễ với tiểu thiếu gia,hắn đành phải ra mặt.Cả đời này hắn chỉ để ý đến chủ tử của mình.Có người vô lễ với chủ tử hắn làm sao hắn đứng yên mà nhìn được.

 

Thấy có người tới đón hắn,cũng không cần quan tâm hắn có lạc đường không.Nàng liền phóng đi,tốt nhất là cắt được cái đuôi đó là ổn.

 

“Không,Lâm thúc thúc cứ đi trước đi,ta sẽ về sau.”Hắn cũng biết mình tùy hứng như vậy sẽ làm mẫu thân lo lắng nhưng hắn muốn ở cùng nàng.

 

Nói xong,Cảnh Cô Vân không hề nhìn Lâm Túc nữa,hắn lại tiếp tục đuổi theo nàng.

 

Vật vã chạy về miếu,nàng liền nhìn thấy hai mẹ con kia đang ngồi nói chuyện với nhau.

 

Ngang nhiên bước tới,nàng nhìn thẳng vào vị quý phi,dõng dạc nói:

 

“Ngươi kêu con của mình đừng tiếp tục đi theo ta!”

 

“Là ý gì?”

 

Nàng không nói gì,chậm rãi quay ra sau,nhấc tay,chỉ chỉ về phía góc tường.Cảnh Cô Vân chính là đang ngượng ngùng đứng đó.

 

“Vân nhi,lại đây với mẫu thân.”Khẽ cười lắc đầu,nàng biết ngay là sẽ như vậy mà…..

 
9 bình luận

Posted by trên 18/06/2013 in cô liên

 

Cô Liên – chương 1+2

Chương 1

Nàng – Thủy Nhu Liên,23 tuổi.Nàng là sinh viên năm cuối của trường đại học X,chuyên ngành văn học.

Vào năm 3 tuổi,cả nhà ba người gặp tai nạn,ba mẹ vì bảo vệ nàng,nên cùng nhau nắm tay lên trời.Sau đó,nàng lớn lên trong cô nhi viện.Năm 16 tuổi chính thức tự lập.Cực khổ vài năm,cũng đến lúc khổ tận cam lai.

Vừa nhận được tin báo tốt nghiệp.Nàng liền gấp gáp bắt taxi đến trường.

Từ lúc hiểu chuyện,biết mình vì cái gì luôn bị người khinh thị,vì cái gì luôn bị gọi là sao chổi….Nàng luôn tự nhủ,nàng phải sống tốt,đi học,có được công việc ổn định,kiếm thật nhiều tiền.

Giấy báo tốt nghiệp này là mục đích sống hơn hai mươi năm của nàng a.Có được bằng của X,tìm việc chắc chắn không khó.

“Mau,mau lên…” Thủy Nhu Liên vội vã nói.

“Được rồi,qua đợt đèn này là tới rồi!” Giọng của bác tài có vẻ thật bất đắc dĩ.

“ Rầm!!!” Một chiếc xe từ bên cạnh đột ngột lao ra,kết quả là hai chiếc xe đâm sầm vào nhau.

Vốn là đường cái nhộn nhịp,đột nhiên tĩnh lặng,sau đó không biết có ai hô to:

“Mau gọi cấp cứu!!!!”

Lập tức,không gian ồn ào cả lên,tiếng la hét ỏm tỏi.

Thủy Nhu Liên chỉ cảm thấy trước mắt chợt sáng lên,sau đó cơ thể trầm xuống,có cái gì không ngừng chảy ra từ đầu nàng,toàn thân giống như bị nghiền nát qua.

A!Đừng nói là nàng đã chết đi.

Ông trời bảo nàng chết,cũng không sao,nàng không chấp,dù sao sống cũng là một chuyện phiền toái, nhưng vì cái gì lại vào lúc này a~.Tiểu bằng bằng đáng yêu của ta.

Sau khi tỉnh lại,nàng chỉ cảm thấy đau,toàn thân đều đau,đau đến mức khiến nàng không nhìn rõ cảnh vật trước mắt.

Một lát sau,gượng thân mình ngồi dậy,nhìn nhìn xung quanh.

“Ai,đau chết người,ta đang ở đâu đây!”

Xung quanh giống như một cái miếu cũ nát,toàn rơm khô,vị thần được thờ hình như là vị thần nào đó đáng nên thờ,ai ai nàng vốn là không quá hiểu về mấy chuyện này.Mặc kệ,dù sao đó cũng không phải là vấn đề chính.

Ở thế kỷ 21 không thể tồn tại một nơi tương tự như vậy,cho dù là quay phim cũng không thật đến như vậy,nàng thậm chí có thể ngửi được mùi mốc meo ở xung quanh.

Càng đáng nói hơn,chính là nàng.Người nàng khi nào thì nhỏ như vậy,cho dù cuộc sống sinh viên nghèo kiết xác cũng không đến nỗi tả tơi như thế này chứ.Trên người vốn chỉ có một vài miếng vải rách chắp vá lại che thân thôi,hơn nữa còn có mấy vết xanh xanh tím tím trải khắp người.Đặc biệt,quá hôi,quá bẩn, bùn đất đầy người,đen thui như dân Châu Phi.

Lúc nàng còn đang ngơ ngác,từ bên ngoài chạy vào một người.

“A,tiểu Hoa ngươi tỉnh,ta cứ tưởng ngươi sẽ không bao giờ tỉnh nữa,Vương đại thúc nói ngươi đã chết đâu!”

“Tiểu Hoa,là gọi ta sao?”Nàng nghi hoặc nhìn người,không, hẳn là gọi đứa bé trước mắt.Nó cũng là một bộ dáng dân CP như nàng,không hiểu sao lại khiến nàng nghĩ đến hai từ “khất cái”.

“Ngươi đương nhiên là tiểu Hoa a~.Làm sao rồi,có phải là bị đánh đau hư đầu?”Bé còn dự định đưa tay xoa xoa đầu nàng.

Thủy Nhu Liên giật mình,nhanh chóng cầm chặt tay đứa bé.Không phải chứ,nàng dù sao cũng đã 23,để một đứa bé xoa đầu,quá khó tin đi.

“Nhóc là ai?”Nàng cần phải xác nhận một chút,rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.Nàng đáng lẽ là phải ở dưới âm phủ chứ.

“Cái gì nhóc,chúng ta đều là 8 tuổi,ta là Tiểu Tam a,xem ra có vẻ bị hư đầu rồi.Ta hảo tâm nói ngươi biết,ngươi gọi là Dương Hoa,là con gái nhà thợ rèn,vì cha ngươi suốt ngày rượu chè,cờ bạc thành ra nợ nần ngập đầu,một tháng trước chủ nợ đến đòi nợ.Cha ngươi vì chọc tức lão đại của bọn họ nên bị đánh chết,mẹ ngươi cũng theo hắn mà đi.Ngươi được Vương đại thúc che giấu mới không xui xẻo bị bán đi làm nô tỳ,cũng nhờ Vương đại thúc chôn cất cha mẹ ngươi,sau đó ngươi liền đến ở trong cái miếu này,trở thành khất cái giống như ta,hôm qua ngươi đang xin cơm,không cẩn thận bị xe ngựa chẹt,Vương đại thúc đưa ngươi về miếu còn nói ngươi đã chết,ta vẫn mừng thầm,ai ngờ ngươi sống dậy,nếu không phải Vương đại thúc hứa cho ta mỗi ngày một cái bánh bao,còn lâu ta mới cho người vào đây ở,ngươi xem chỗ này vừa nhỏ,vừa chật,vừa…..”

Mặc kệ nhóc con còn đang huyên thuyên.Thủy Như Liên lập tức sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu.Nàng bị tai nạn,chết,rồi xuyên…xuyên không,hơn nữa còn xuyên làm khất cái,còn 8 tuổi.Thiên,ngài đùa hơi quá a~,thôi,dù gì thì cũng đã xuyên,cũng là một dịp may hiếm có.

Nàng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới,với một thân thể mới,ở một thời đại mới.Nhưng,vẫn là cô độc một mình,theo lời nhóc con thì cha mẹ đã chết đi….nàng lại mồ côi.

“Nè,ngươi im lặng,nghe ta hỏi một chút?”Nàng cũng đủ phiền,đứa bé này còn ở bên tai lải nhải,là thần,cũng chịu không nổi.

“Nga,chuyện gì,bản công tử nếu biết sẽ trả lời ngươi.”

Liếc mắt Tiểu Tam một chút,8 tuổi,bộ dáng nhỏ hơn so với tuổi,cũng đúng,khất cái mà to béo mập mạp mới là lạ.Mặt khá bẩn nhưng cũng nhìn ra dung mạo,một gương mặt trẻ con khá thanh tú,cặp mắt to sáng,không ngờ một tên khất cái lại có được ánh mắt này.Đặc biệt là cái miệng của hắn,y chang xê-ko(khụ,ko nhớ viết làm sao)

“Ta chắc là bị hư đầu,cái gì cũng không nhớ rõ,ngươi nói xem hiện tại là thời đại nào?”Mất trí nhớ-tuyệt kỹ tối thượng của người xuyên không.

“Chúng ta đang ở Lục quốc,hoàng đế hiệu là Thanh Dương,30 tuổi,cũng xem như minh quân,bên cạnh có cái Thanh quốc,cũng là cường quốc nhưng chưa bằng chúng ta,có thể nói nước chúng ta là chúa tể,còn lại chỉ là một số nước nhỏ.”Tuy kỳ quái Dương Hoa sao khác lúc trước,nhưng hắn cũng không muốn quan tâm nàng,có người nghe hắn nói là được.

“Như vậy….”

“Chờ,ngươi nghe ta hỏi,ta nghe đồn được một số ít cung đình bí cấm chuyện,ngươi muốn biết không?”

“Nga,ngươi nói!”Đúng là xê-ko,bất quá,chuyện bí mật cung đình,nàng cũng tò mò.

“Trong cung có hai người phụ nữ vô cùng quyến lực,đó là Hoàng Hậu cùng Bạch Phi,Thái Hậu tuy còn nhưng không bao giờ xen vào chuyện trong cung.Hoàng Hậu sinh một nhi tử,cha là thừa tướng,ca ca là quan nhất phẩm,thế lực hoàng hậu vô cùng lớn,cả hoàng thượng cũng phải kiêng kị.Bạch Phi xuất thân nghèo khổ,nhưng lại độc chiếm tâm của hoàng thượng,nàng sinh hai nhi tử,lại càng khiến hoàng thượng bỏ không được.Hoàng hậu ghen tị,sai người rao tin,Bạch Phi là yêu quái mê hoặc hoàng thượng,cùng với thế lực bên ngoại mà ép hoàng thượng giết ba mẹ con Bạch Phi,lập con bà làm thái tử,hoàng thượng bất đắc dĩ sai người đưa ba mẹ con ra cung để bảo toàn tính mạng,lập thái tử.Bây giờ a~,hoàng hậu muốn gió được gió muốn mưa được mưa,vậy mà còn sai người tuần xét,muốn diệt tận gốc ba người Bạch Phi,sao hấp dẫn không?”

“Thế phần sau đâu?”

“Hì hì,phần sau phải chờ ngày mai ta ra tửu lâu xin cơm nghe thuyết thư tiên sinh nói tiếp a.”

“Phì!!!”Thủy Nhu Liên buồn cười.

Nàng cũng thắc mắc,đứa bé 8 tuổi sao lại biết nhiều thế đâu.Hóa ra là đi nghe thư.Bất quá,có vẻ hiện tại cũng là lúc tình hình phức tạp,nàng vẫn trước dưỡng thương rồi ra ngoài xem xét một chút.Thủy Nhu Liên nàng vẫn phải luôn cố gắng.

Tuy nói chẹt xe ngựa,nhưng nàng đã kiểm tra qua,ngoài trừ một ít vết thương ngoài da ra cũng không nghiêm trọng,có lẽ là do thời không dịch chuyển tạo thành.

Xét tới xét lui,nàng cũng từ bỏ ý nghĩ đi khám đại phu,tiền bạc không có,cơm không đủ ăn,đâu ra tiền thuốc men cơ chứ.Quyết định trước tiên rửa vết thương,sau đó sang nhà của người nông dân hiền lành phúc hậu – Vương đại thúc gì gì đó lấy một ít quần áo cùng vải băng vết thương vậy là ổn.

Sau đó,nàng phải suy nghĩ cách sinh tồn trong thời đại này a.Khất cái,nàng quả thật không muốn làm,phải nghĩ cách kiếm tiền cho mau.

“Tiểu Tam a,gần đây có con sông nào không?Ta muốn rửa vết thương”

“Ngoài thành Tây có một cái,ta dẫn ngươi đi.”

Chương 2

Thanh Thành

Trên đường cái

“Ai,lão gia a~~~ Cho Hoa Hoa xin chút tiền mua cơm,ô,đại tỷ……”Thủy Nhu Liên chính là đang cầm lấy một cái bát vỡ,ngồi trong góc tường,vẻ mặt đau khổ cầu xin,khóc giống như trời sập.

Nàng đến nơi này cũng đã một tuần.Sau khi vết thương khỏi hẳn,nàng ra ngoài xem xét.Cũng từng thử nhiều cách để kiếm việc làm,thậm chí là khóc lóc van xin cũng dùng tới.Nhưng,mỗi ngày cũng phải cầm bát ra đường ngồi.Ai,dù sao cũng không có ai chịu mướn trẻ con làm việc,còn là bé gái 8 tuổi.Đây đúng là cổ đại a,nam quyền cho đến nam tôn nữ ti……nàng thật xui xẻo a.

“Leng keng”

Nhìn hai cái đồng tiền trong bát,nga~ hôm nay liền có bánh bao ăn.

Ba ngày trước,Tiểu Tam đã rời khỏi Thanh Thành.Nghe nói,hắn được một vị thuyết thư tiên sinh nhận nuôi,nên đã đi theo hắn ngao du.Haha,thuyết thư sao,quả thật là hợp với cái miệng xê-ko của hắn.

Cứ như vậy,nàng vừa nghĩ vừa kêu la cho đến trưa.

Thủy Nhu Liên đưa tay đếm đếm,oa hôm nay thật khá,cư nhiên được năm đồng tiền.Trong TV,lúc nào những vai khất cái đều là bộ dáng không đen thì bẩn,không hôi thì hám.Còn nàng bây giờ cũng được một bộ y phục bình thường,mái tóc dài,tùy tiện cột lên,mặt mũi sạch sẽ.Có lẽ nàng cũng không tàn tạ quá.

Giống như lời Tiểu Tam kể,hoàng đế này cũng thật tốt.Cai trị một nước,coi như quốc thái dân an,ngay cả khất cái cũng thấy rất ít.Nhờ vậy cũng không có mấy chuyện tranh giành địa bàn xảy ra,nàng dễ dàng kiếm ăn hơn.Khiến nàng đối với nghề nghiệp của mình của có một chút an tâm.

Thủy Nhu Liên đứng dậy hướng quầy bánh bao đi đến.

“Vương đại thúc,cho Hoa Hoa một cái bánh.”Tươi cười hướng Vương đại thúc nói yêu cầu,đồng thời nàng cũng lấy ra hai đồng tiền.

“Đây,Tiểu Hoa phải về sao,trên đường nhớ cẩn thận một chút,hôm qua hình như có quan sai đến bắt tội phạm.Không cẩn thận,dính líu vào cũng không tốt.” Vương đại thúc hiền lành cười.Nếu không phải nhà quá nghèo,không nuôi nổi thêm một người,hắn cũng thật muốn nhận nuôi Tiểu Hoa.

“Đa tạ Vương đại thúc,ta đi “

Vừa nhai bánh bao vừa đi trên đường,đột nhiên nhìn thấy mấy tờ giấy truy nã.Nàng bước tới gần xem.

Đầu tiên là một nữ nhân.Kế tiếp là hai bé trai,gương mặt rất thanh tú, ,còn lại là một người nam nhân,cũng khá tuấn tú.Chỉ cần có ai bắt được thì sẽ được trọng thưởng

A!Đây chắc là đám người Bạch Phi mà Tiểu Tam đã kể.Bạch Phi đúng là một đại mỹ nhân.Còn hai cái hoàng tử cũng hảo khả ái,nhất là người đệ đệ,đẹp như tiên đồng.Còn người nam nhân,chắc là hộ vệ linh tinh gì đó.Không hổ là hoàng gia,gen tốt có khác,toàn lai trồng mỹ nhân.

Nhìn nhìn một lát,Thủy Nhu Liên lại tiếp tục đi.Về đến miếu,nàng lập tức nhận ra một chuyện,trong miếu có người.

Sau khi Tiểu Tam đi,toàn cái miếu này cũng thuộc về nàng.Cư nhiên có người dám xâm phạm địa phận,nàng phải hảo hảo tính sổ một phen.

Trong miếu

Bạch Phi ngồi trên đống cỏ rơm,thảo luận cái gì với Lâm Túc,còn hai hoàng tử đang ngồi bên cạnh,ngoan ngoãn mà nghe.

Đột nhiên

Lâm Túc cầm chặt thanh kiếm,cũng kéo khăn che mặt lại,nói khẽ:

“Có người”

Tập mãi thành thói quen,cả ba lập tức kéo khăn che mặt lại.Hai tiểu hoàng tử nhanh chân chạy đến bên cạnh mẫu phi mình.

Thủy Nhu Liên bước vào.Chỉ thấy bốn người,một nam,một nữ,hai cái đứa nhỏ,liền sửng sốt.Vốn nàng tưởng là có khất cái đến tranh giành địa bàn.Hóa ra chỉ là người qua đường,thôi thì mặc kệ đi.Mấy người này cũng điên thật,trời nóng gần chết cư nhiên còn che mặt.

Dường như không có việc gì,nàng vừa đi vào vừa nói.

“Miếu này là của ta,các người có thể tùy thích nghỉ bao lâu thì nghỉ,nhưng trước khi đi ngoan ngoãn giao ra hai mươi lượng bạc làm tiền trọ.”

Bạch Phi bọn họ cũng nhận ra,người tới chỉ là một nữ hài tử,không phải quan sai,nên cũng khẽ thở phào.

“Nè,ngươi cũng quá đáng,chúng ta chỉ ở có một lát,tốn đến hai mươi lượng,quá đắt” Cảnh Thanh Vân,một trong hai đứa nhỏ và đồng thời cũng là con trai trưởng của Bạch Phi,lớn tiếng nói.

“Ta phi,20 lượng là 20 lượng,chê đắt thì ra chỗ khác mà ở”

Thủy Nhu Liên cao ngạo nói.Nàng thừa biết là mình đang ép giá,nhưng thế thì sao chứ,ai bảo nàng cần tiền a.

“Ngươi,chỉ là một tiểu khất cái mà dám nói với ta như vậy,có biết ta là ai không,ta là…..”Cảnh Thanh Vân kịp nói hết câu,liền bị Bạch Phi chặn miệng lôi đến một bên.

Bạch Phi phóng cho hắn một ánh mắt cảnh cáo,hắn liền ngoan ngoãn cúi đầu.

Haiz,đứa con này,thật bất cẩn.

Bạch Phi đánh giá một chút nữ hài.

Y phục làm bằng vải thô,tay cầm cái chén nứt,liền tố cáo nàng chính là một khất cái.

Thân hình hơi nhỏ,có chút gầy,nhưng lần da rất trắng,gương mặt thanh tú,mắt hạnh to tròn,ánh mắt trong sáng,mũi không cao lắm nhưng rất thẳng,đôi môi hồng nhỏ nhắn cũng rất đáng yêu.Nhưng,đặc biệt là khí chất của nàng.

Khí chất cao ngạo vô cùng.Đây không phải là điều mà một tiểu hài tử,hay một khất cái có được.Đứa bé này rất đặc biệt.

“Tiểu cô nương tên là gì?” Bạch Phi nhẹ giọng hỏi

“Ta mắc gì phải cho ngươi biết!”

Thủy Nhu Liên nàng có phải hay không quá xui.Nàng đã nhận ra thân phận người trước mắt.Ai nha,này không phải là Bạch Phi đang bị truy nã sao.Nếu thật là Dương Hoa 8 tuổi thì đúng là có thể lừa gạt,nhưng nàng là Thủy Nhu Liên,chỉ che mặt làm sao có thể gạt được nàng.

Nàng cũng không muốn rước lấy phiền toái.Chỉ mong,bọn họ nhanh chóng rời đi.Hỏi tên nàng,đúng là ngu mới cho các ngươi biết.

“Nga~,ta chỉ là hỏi,ngươi không muốn nói thì thôi.”Bạch Phi tuy kỳ quái nàng làm sao có vẻ đề phòng mình,nhưng nếu nàng không muốn xưng tên,mình cũng không có lý do gì để ép buộc.

Thủy Nhu Liên gần như chỉ tập trung chú ý Bạch Phi,mà bỏ qua một cặp mắt luôn nhìn nàng từ lúc nàng bước vào miếu đến giờ.

 
1 bình luận

Posted by trên 18/06/2013 in cô liên

 

Yêu thượng – 21

Chương 21: Tình cảm nguy hiểm? !

 

Tuy rằng mọi chuyện đã qua, nhưng cô thấy chị vẫn còn giận cô nhiều, Kim Tử Nghiên rất bất đắc dĩ, xem ra chị vẫn chưa buông được chuyện này cũng không có rút ra được bài học. Vốn là cô cũng không nhận ra chị có chuyện gì, nhưng thật sự là chuyện rất rõ ràng. Mỗi ngày, chị đều đến trường trước, khi tan học cũng bỏ về trước, không chờ cô như mọi khi.

 

Không ngờ tính rộng lượng của chị thấp như vậy, lúc xem trên TV hình như cũng đâu có tính cách này đâu, có lẽ mọi người khi bị đem ra so sánh, đều sẽ biểu hiện ra mặt ích kỷ của mình. Kim Tử Nghiên càng nghĩ càng ủy khuất, cô cố gắng như vậy là vì ai, chẳng phải vì chị sao.

 

Vì thế, sau khi Kim Tử Nghiên đến trường cũng không có lên lớp mà đi tới phòng nghỉ của F4, cô bây giờ cũng muốn tránh mặt chị, cô cũng không biết phải nói gì với chị. Đã không biết nên đối mặt như thế nào, vậy thì cứ tránh mặt nhau thôi.

 

Kim Tử Nghiên vào phòng nghỉ, thấy F4 đều ở trong, chào hỏi bọn họ rồi đi tới chỗ Yoon Ji Hoo, thả người lên ghế, thở hắt ra, rầu rĩ nhìn giấy dán tường phát ngốc. Cô khác thường như vậy, F4 nhìn nhau, đồng thời nhún nhún vai.

 

Yoon Ji Hoo nhìn cô, suy nghĩ một lát, trong lòng có điểm hiểu rõ, liền hỏi: “Thế nào, chiến tranh lạnh với Geum Jan Di?” Chỉ có chuyện này, mới có thể làm cô buồn phiền như vậy.

 

“Không phải là em giận chị, mà là chị giận em, em có thể làm sao, chẳng lẽ lại gây gỗ với chị ấy?” Kim Tử Nghiên vô cùng khó chịu nói, càng nói càng tức, giận đến nỗi cô giơ chân đá mạnh vào bàn, xém tí nữa là nó ngã lăn ra đất.

 

F4 đều kinh ngạc nhìn nhau. Kim Tử Nghiên trước giờ luôn trầm lặng, bây giờ lại tức giận như vậy, chắc là Geum Jan Di dẫm trúng bom hẹn giờ của cô rồi. Bốn người đối Geum Jan Di đều có ẩn ẩn lửa giận, nhất là Goo Jun Pyo, trong lòng càng hỏa đại, bởi vì Geum Jan Di biểu hiện như vậy, có nghĩa cô ấy còn để chuyện của Lee Min Ha trong lòng, làm sao hắn có thể không tức giận.

 

Đối với một người muốn hại cô ấy, bọn họ đều ghi tạc trong lòng, chuyện mà hắn làm vì cô ấy, cô ấy luôn không hề quan tâm, Goo Jun Pyo có chút hoài nghi, hắn trả giá như vậy vì cái gì, hắn cảm thấy rất không đáng giá. (tội a zai, nó não ngắn mà. T.T)

 

Goo Jun Pyo nghĩ nghĩ, tâm trạng trở nên phiền toái, hắn chán nản đứng dậy, hai tay đút vào trong túi quần, đi qua đi lại trước quầy bar, còn vò đầu bức tóc. Kim Tử Nghiên với F3 nhìn nhau, không hiểu nổi, rõ ràng là vừa nãy hắn còn tốt lắm, bây giờ tức giận cái gì.

 

“Jun Pyo, cậu làm sao vậy?” Song Woo Bin rất nghi hoặc nhìn Goo Jun Pyo đi tới đi lui, năm nay Goo Jun Pyo đặc biệt khác thường, làm nhiều chuyện khiến người khác khó hiểu.

 

Goo Jun Pyo ngừng lại, nhìn bọn họ, muốn nói lại không biết nên nói cái gì, muốn nói lại thôi nhìn bọn họ, cuối cùng phiền chán vò đầu, đi đến sofa, nặng nề ngồi xuống, lấy nước, hung hăng uống một ngụm, vì uống quá nhanh khiến hắn bị sặc.

 

So Yi Jung nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đứng lên, đi đến bên Jun Pyo, vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí, buồn cười nói: “Jun Pyo, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì không thể giải quyết, khiến cậu tự ngược như vậy?”

 

“Đi đi, nói nhảm cái gì!” Goo Jun Pyo trừng mắt nhìn, sau đó lấy tay lau lau khóe miệng, tức giận nói. Hắn ở trong lòng cân nhắc hồi lâu, mới mở miệng nói: “Tôi không biết Geum Jan Di rốt cuộc có tình cảm với tôi hay không, cô ấy vẫn để tâm về chuyện của Lee Min Ha, tôi không biết trong lòng cô ấy tôi có vị trí như thế nào nữa.” Nói xong, Goo Jun Pyo ủ rũ cúi đầu.

 

Kim Tử Nghiên trong lòng lộp bộp, từ khi Lee Min Ha xuất hiện, trong lòng cô có chút là lạ, hiện tại cảm giác này nghe Jun Pyo nói xong cô mới nghĩ ra. Cô lo lắng thái độ của chị, giống như đối Goo Jun Pyo không giống người yêu, chẳng lẽ là hiệu ứng bươm bướm của cô quá mạnh, làm Goo Jun Pyo cùng Geum Jan Di cảm tình thay đổi sao.

 

(hiệu ứng bươm bướm: một thay đổi rất nhỏ trong điều kiện ban đầu có thể làm phát sinh những biến đổi rất lớn không kiểm soát được.

http://vi.wikipedia.org/wiki/Hi%E1%BB%87u_%E1%BB%A9ng_b%C6%B0%C6%A1m_b%C6%B0%E1%BB%9Bm)

 

“Goo Jun Pyo, cậu ở đây miên man suy nghĩ cũng vô dụng, cậu trực tiếp đi tìm cô ấy, không phải là xong sao?” Yoon Ji Hoo nhàn nhạt nói. Nói thực, hắn đối Jun Pyo cùng Geum Jan Di không ôm hi vọng, ngay chuyện của Lee Min Ha, Geum Jan Di ngay cả tin nhiệm cơ bản cũng không cho Jun Pyo, ngược lại khiến Jun Pyo nhân nhượng cô ta. Vì Lee Min Ha, không phân tốt xấu chỉ trích Jun Pyo, làm bạn gái, Geum Jan Di đã thất trách.

 

Song Woo Bin buông tay, huýt sáo nói: “A, man, cậu sẽ không như vậy liền cùng Geum Jan Di nói bye bye đi, cậu đang chơi trò chơi tình yêu sao? Chẳng lẽ cậu cũng bắt chước tôi, vài ngày một cô gái, nhanh như vậy liền chia tay a.” Nói xong, Song Woo Bin còn làm bộ mặt chất vấn nhìn Goo Jun Pyo, biểu tình khôi hài như vậy, trừ Jun Pyo, ba người khác đều cười.

 

“Ngươi nói bậy bạ gì đó a, ai sẽ giống ngươi, lạm tình như vậy.” Goo Jun Pyo giống như con sư tử tạc mao, đối Song Woo Bin hét lớn. Bây giờ mà cậu ta còn có tâm tình đùa hắn, rốt cuộc có phải anh em không a.

 

Kim Tử Nghiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong đầu nghĩ, chị nếu không cùng Goo Jun Pyo một chỗ, cuối cùng sẽ là ai?! Nha! Trời ạ! Cô không muốn thay đổi nhiều chi tiết như vậy đâu. Kim Tử Nghiên không khỏi che trán, có điểm vô lực cúi đầu, nghiêng đầu tựa vào vai Yoon Ji Hoo, không biết nên biểu đạt làm sao.

 

“Nghĩ cái gì?” Yoon Ji Hoo đã sớm phát hiện trong lòng cô có chuyện, nhưng hắn trước giờ không ép buộc người khác, chờ cô nói ra, cũng tin cô sẽ nói cho hắn, đây là cảm giác của hắn đối với cô.

 

Kim Tử Nghiên từ dưới ngước lên nhìn, thấy chiếc cằm tinh xảo kia, sửng sốt, sau đó nói: “Có chút lo lắng chuyện của bọn họ, em cảm thấy giống như em làm hại họ vậy, trong lòng có chút khó chịu.” Từ khi theo chị vào Shinhwa, tình tiết phim luôn luôn thay đổi, vốn nghĩ rằng chị sẽ cùng Goo Jun Pyo bên nhau, giống như nguyên tác, vĩnh viễn bên nhau. Nhưng hiện tại, một người thần kinh thô như Jun Pyo còn cảm thấy có vấn đề. Nên làm gì bây giờ.

 

“Không liên quan đến cô, đây là chuyện của tôi và cô ấy. Cho đến nay, là cô ấy gây chuyện, nên hỏi cô ấy cho rõ ràng, nếu cô ấy không có tình, tôi cũng không muốn ép buộc. Tôi trước giờ không phải là người thích bắt buộc kẻ khác.” Goo Jun Pyo nói xong, trong lòng giống như bị người khác xé toạc ra, vô cùng khó chịu.

 

Kim Tử Nghiên khó xử nhìn Yoon Ji Hoo, thấy hắn lắc đầu, Kim Tử Nghiên cũng không nói gì nữa, có lẽ để hai người họ tự giải quyết cũng tốt, người khác không cần phiền toái, cô cũng không cần áy náy. Nói thật, cô hiện tại cũng không rõ chị có tình cảm với Jun Pyo hay không?

 

“Đúng rồi, anh nhớ bây giờ là giờ lên lớp, em không đi sao?” Yoon Ji Hoo đổi đề tài, quay đầu hỏi Kim Tử Nghiên. Một học sinh ngoan như cô ấy lại cúp tiết, thật sự là bất khả tư nghị.

 

Kim Tử Nghiên nghe xong chỉ bĩu môi, nhăn mũi nói: “Còn không phải vì chị em, mấy ngày nay đều là em đến trường một mình, chị em cũng không chở em. Ô! Em bị bỏ rơi. Đáng ghét, em lại không thể chạy xe đạp, đừng nói chi tới xe máy.” Nếu chị vẫn giận dỗi như vậy, sau này cô phải đi bộ đến trường à! Thực khổ a.

 

Nghĩ nghĩ, cô nắm chặt tay phải, cũng không thèm nhìn mà đấm mạnh xuống. Song Woo Bin với So Yi Jung nhìn, hai người đều cười ngã ngửa, Song Woo Bin vừa cười vừa nói: “Tôi nói cô xem Ji Hoo là gì, nơi trút giận sao? Yoon Ji Hoo đáng thương a!”

 

Kim Tử Nghiên nghe hắn nói cảm thấy kỳ quái, khi ánh mắt dời xuống, cả gương mặt đỏ lên, thì ra cô vừa đấm lên đùi Ji Hoo, hèn chi cô không hề cảm thấy đau. Kim Tử Nghiên cúi đầu, không dám nhìn Ji Hoo, chiếp chiếp nói: “Em không cố ý!”

 

Yoon Ji Hoo nghe xong, cúi đầu cười ra tiếng. Hắn phát hiện bạn gái hắn là kẻ dở hơi a. Cười xong, đột nhiên nhận ra, gần đây không có nhớ tới Min Seo Hyun, cả đầu óc đều là Tử Nghiên, tình cảm với Min Seo Hyun, đã thành tình thân. Nghĩ vậy, Yoon Ji Hoo mỉm cười, nụ cười đó là thoải mái, cũng là giải thoát.

 

“Ê, Ji Hoo,cậu bị đánh còn cười, có phải đầu óc cậu có bệnh không a!” Goo Jun Pyo trừng mắt nhìn Yoon Ji Hoo, cứ như hắn là cái quái thai, ánh mắt lên xuống không ngừng đánh giá.

 

Yoon Ji Hoo mắt lạnh nhìn Goo Jun Pyo, chậm rãi nói: “Có muốn cùng đi đo IQ không?” Ngụ ý chính là đầu óc Goo Jun Pyo mới có vấn đề.

 

Goo Jun Pyo nghe xong, không có phản ứng, chỉ lăng lăng hỏi: “Vì sao phải đi đo IQ?” Goo Jun Pyo hồ đồ vuốt đầu, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ đầu óc Ji Hoo thật sự có vấn đề sao?

 

So Yi Jung với Song Woo Bin lại cười ngã ngửa, ngay cả Kim Tử Nghiên vẫn đang thẹn thùng đều buồn cười. So Yi Jung vừa cười vừa lắc đầu nói: “Jun Pyo, cậu thật sự nên học tốt quốc ngữ. Trời ạ, loại châm biếm này cũng nghe không hiểu, tôi chắc là trên đời này chỉ có mình cậu. Bái phục bái phục!”

 

Goo Jun Pyo thẹn quá thành giận, tức giận quát: “Không cho cười. Cười nữa, tôi sẽ không khách khí, có phải muốn thử cảm giác bị thẻ đỏ không a.” Goo Jun Pyo uy hiếp bốn người không biết tốt xấu kia, nếu bọn họ tiếp tục cười, hắn thực sự sẽ làm.

 

Bốn người nghe xong, nhanh chóng ngậm miệng, còn làm động tác kéo khóa. Nói giỡn, bị người ta chọi trứng gà, ném bột mì, nghĩ tới đã thấy ghê tởm, hơn nữa như vậy là quá mất mặt, bọn họ không ngu ngốc mà mạo hiểm như vậy.

 

Goo Jun Pyo thật vừa lòng, vui sướng chạy đi chơi game. Khi hắn xoay người, bốn người đều nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhau, hơi cười lên nhìn Jun Pyo, tin chắc rằng hắn có thể xử lý tốt mấy chuyện tình cảm, cũng không tiếp tục lo lắng.

 

Có đổi một số cách xưng hô, mn xoi dùm ta. Có gì thì góp ý nhe.

 
4 bình luận

Posted by trên 04/06/2013 in Yêu thượng

 

Kagami (đỏ đen) chương 4

Chương 4

 

Điên rồi sao? ! Thực sự điên rồi sao? ! ! !

 

Kagami nhìn Kuroko đang nằm dưới thân hắn thở hổn hển, bàn tay không kềm chế được mà xoa tới xoa lui trên làn da trơn nhẵn ấy. Người dưới thân này, là cái bóng, là đồng đội, là… trách nhiệm? Suy nghĩ lung tung khiến lực dưới tay trở nên mạnh hơn.

 

“Ân ~ ~ ~…” Được rồi, loại thanh âm này… Giọng nói giống như bình thường, nhưng lại có thêm một ít gì đó? Mị hoặc? Không biết rõ, nhưng rất hấp dẫn, a a a…Chẳng lẽ mình trở thành biến thái?!!!!

 

Không làm – nhưng đám hỗn loạn này là chuyện gì xảy ra?! Không làm – tâm tình luống cuống này là chuyện gì xảy ra?! Điều duy nhất rõ ràng chính là không muốn dừng lại, tuyệt không muốn! Mặc dù hắn đã rất loạn, nhưng trong đầu chỉ có một ý nghĩ tuyệt đối: muốn hắn!

 

“Kagami – kun, chúng ta làm đi.” Hay thật! Bị Kuroko khởi động chốt kỳ quái, toàn thân đều hưng phấn cực kỳ. Không giống với thi đấu, mà là cảm giác nóng cháy mãnh liệt, cực nóng. Nhưng với Kuroko rốt cuộc là tình cảm gì nhỉ? Sau chuyện đó, bị Kuroko dùng hai chữ “phụ trách” trói chặt, nếu là ở Mỹ, dù là lên giường với phụ nữ đã có chồng cũng không bị bó buộc như vậy. Vì sao ni?

 

Đáp án sinh động, nhưng Kagami không muốn thừa nhận. Ngón tay từ xương quai xanh Kuroko chậm rãi vuốt lên, nắm cằm Kuroko, nhìn đôi môi khẽ rung động kia, nhẹ nhàng cúi người hôn lên.Trong nháy mắt chạm nhau, giống như nửa vòng tròn tìm được… nửa còn lại, đó là cảm giác thỏa mãn kỳ lạ chưa từng tìm thấy trên nhiều đôi môi khác. Hương vị của KurokoTetsuya…

 

Không ngừng điều chỉnh góc độ, nụ hôn tinh tế mật mật. Muốn cho người này nhiễm mùi vị của mình, muốn cho người này không dụ dỗ lung tung, nói vậy, trái tim sẽ không không nghe lời như vậy, cứ nhảy loạn xạ? Như vậy sẽ không vì một động tác nào, một câu nói nào, một ánh mắt nào của cậu ấy mà không khống chế được nữa?

 

KurokoTetsuya trở thành cái bóng của Kagami Taiga, hòa hợp với Kagami Taiga, trở thành một bộ phận không thể thiếu. Nếu trở thành bộ phận của hắn, nên nghe lời hắn a! Nào có một bộ phận không nghe lời như vậy, khi không xuất hiện hù người khác, một lát lại biến mất. Còn nói “Không liên quan tôi, là lỗi của Kagami – kun” cặp mắt rất là vô tội.

 

Chỉ bạc từ khóe môi chảy xuống trên làn da trắng nõn của Kuroko, tạo nên một chút mị sắc. Từ khóe môi chậm rãi hôn xuống, một tấc lại một tấc, ở xương quai xanh cắn mạnh, để lại ký hiệu của Kagami Taiga. Đã định trước là sẽ bị cậu ta trói chặt.

 

Quen thuộc mùi vị của cậu, quen hô hấp của cậu, đã quen có cậu ở bên cạnh. Không cần đi tìm, chỉ cần quay đầu lại là thấy cậu đứng ngay bên người, bởi vì cậu là cái bóng. Cái bóng của ta. Suy nghĩ kèm theo một đôi mắt đầy dục vọng chiếm hữu, người này ngay từ đầu đã là của hắn!

 

Lực tay hơi tăng, như nguyện nghe thấy tiếng rên của cậu “A a… đừng… Kagami – kun, uhm…” Bàn tay to dễ dàng bao lại bờ ngực nhỏ gầy, thân thể Kuroko so với trong tưởng tượng thì khá là mẫn cảm. Chưa làm gì, hồng anh trước ngực đã đứng rất vững vàng, dụ dỗ người ta ra tay.

 

“Nếu như sau khi chúng ta đã làm, Kagami – kun không chịu trách nhiệm thì ta sẽ rời khỏi.” …

 

Nghĩ cũng đừng nghĩ! Mặc kệ hắn phụ trách hay không, KurokoTetsuya đều là cái bóng của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể ở nơi nào có hắn – Kagami Taiga! Đã khơi dậy dục vọng của hắn, vậy không cho phép chạy!

 

Kagami (đỏ đen) – chương 3

Chương 3

 

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?! — Kagami tắm rửa xong, nhìn thấy Kuroko nằm co người thành một đống ngủ khò khò trên giường, hệ thống ngôn ngữ hoàn toàn hỗn loạn. Đó là phòng của hắn a? Rõ ràng lúc tắm cũng đã khóa cửa rồi? Vậy cái đống nằm trên giường hắn là ai a? ! ! !

 

“Kuroko! Tôi đã kêu cậu ra ngoài phòng khách rồi mà? Đến phòng khách ngủ đi!” Đẩy đẩy vai Kuroko, trong lòng Kagami than thở phiền toái.

 

“Uhm? Kagami – kun, chuyện gì vậy?” Kuroko ngồi dậy, dụi dụi mắt, vẻ mặt vô tội.

 

“Chuyện gì vậy?! Nơi này là phòng của tôi! Đi ra phòng khách ngủ!” Rất muốn xách cậu ta ném ra ngoài, nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ mông lung ấy hắn lại không thể ra tay được.

 

“Uhm ~? Không đi.” Kuroko nói xong liền nằm xuống.

 

Kagami túm chăn giật lên: “Cậu cho rằng tôi đang đùa sao ?!”. Không biết cảm giác trong lòng là gì, nhưng hắn cảm nhận được, nếu tiếp tục dây dưa sẽ có chuyện gì đó xảy ra. ‘Phải tránh xa cậu ấy.’ — Trực giác kêu gào như vậy. Vì thế hắn đứng lên, xoay người, ra ngoài.

 

“Kagami – kun.” Thanh âm vẫn nhàn nhạt như vậy. Dừng lại, nhưng Kagami không có xoay người.

 

“Kagami – kun, ghét ta sao?”

 

Ghét? Không.

 

Tuy rằng bình thường bị Kuroko xuất quỷ nhập thần hù đến mất hồn vía, cũng thường bị Kuroko đùa giỡn. Thế nhưng đối với Kagami, nhất là khi chơi bóng, cậu ấy là không thể thiếu. Nhẹ nhàng lắc đầu, Kagami không nói gì.

 

“Vậy, Kagami – kun, cậu ghét cùng tôi hôn nhau sao?” Kuroko không nghe, vẫn hỏi tiếp.

 

“Đâu có hôn, bất quá là môi chạm môi mà thôi. Cùng lắm là chạm môi, làm sao lại biến thành hôn a? ! ! !” Kagami bị giật mình, nhanh chóng xoay người giải thích.Tiếp theo, liền bị Kuroko đột nhiên xuất hiện trước mặt hù sợ. Người này vừa nãy không phải còn trên giường sao?

 

“Vậy, Kagami – kun, ghét hôn tôi không?” Đôi mắt Kuroko vẫn bình lặng như vậy, nhưng lại có chút chăm chú.

 

Kagami hạ tầm mắt xuống, vô tình nhìn thấy đôi môi ấy. Lúc đầu là không muốn cậu ấy bị thương, nên mới theo bản năng kéo lại, kỳ thực đầu óc trống rỗng. Ở Mỹ cũng từng hẹn hò (WTH!). Không phải là chưa từng hôn. Mùi vị của đôi môi cậu mềm mại, ngọt ngào giống như chủ nhân của nó. Mặt Kagami đỏ cả một mảng, giả bộ lơ đãng quay đường nhìn sang hướng khác, chậm rãi lắc đầu.

 

“Vậy, Kagami – kun, chịu trách nhiệm với tôi thì có gì sai? Chính Kagami – kun nghĩ rằng tiếp xúc thân thể thì phải phụ trách mà?” Kuroko liên tục phun ra lời nói kinh người.

 

“Hả?” Kagami hoàn toàn không có cách phục hồi tinh thần lại.

 

“Vậy chúng ta thử một lần đi, Kagami – kun. Nếu như sau khi chúng ta đã làm, Kagami – kun không chịu trách nhiệm thì ta sẽ rời khỏi.” Trên mặt có nhiều hơn một bàn tay không phải của mình, trong ánh mắt Kagami, khuôn mặt Kuroko không ngừng phóng đại.

 

Bây giờ không đơn giản là môi chạm môi. Chiếc lưỡi mềm mại của Kuroko đưa vào khoang miệng hơi hé mở của Kagami, ngây ngô chạm phải đầu lưỡi Kagami. Thân thể giống như có một dòng điện đi qua, Kagami không khỏi trừng lớn hai mắt. Trong không khí đều là hơi thở của Kuroko. Không quá lâu, Kuroko rời khỏi môi Kagami, hai tay khoác ngang vai Kagami.

 

Ý thức của Kagami hoàn toàn mơ hồ. Ngoại trừ đôi mắt màu lam đang trong đường nhìn kia, còn có âm thanh nhàn nhạt quanh quẩn bên tai “Kagami – kun, làm với tôi đi!”

 

Trời ạ, dụ thụ……….. ==ll